Đưa con quay trở về thế giới tuổi thơ đầy màu sắc của bố mẹ trong những ngày ở nhà chống dịch
14/07/2023
Lan Anh
196
Ai trong chúng ta cũng từng có một thời ấu thơ với nhiều kỷ niệm khó phai mờ. Với bạn hay bất kể ai, ký ức tuổi thơ vẫn vẹn nguyên với cái thời đứa nào đứa nấy hớn hở vui mừng vì được bố mẹ cho đi du lịch ngày hè cùng cơ quan hay là cái thưở cắt cỏ, chăn bò bên bạn bè vô giá đến nhường nào.
Đối với tất cả chúng ta, những kỷ niệm tuổi thơ luôn là những điều quý giá nhất. Bạn còn nhớ những chiều hè nóng bức tắm sông cùng lũ bạn, tối tối nằm trải dài ngoài sân nhìn lên trời cao ngắm sao, nhắng nhít nói cười về chuyến đi chơi sắp tới cùng bố mẹ. Dù không đi đâu xa, nhưng ngày ấy chỉ cần chúng ta được đi cùng gia đình thì đến nơi đâu cũng là “thiên đường”, cũng là hạnh phúc.
Ước mong về những chuyến đi hạnh phúc cùng bố mẹ ấy luôn thôi thúc chúng ta thực hiện nó ở hiện tại với những bé con thân yêu của mình. Nhưng vì dịch bệnh mà mọi mong ước đều gác lại, thay vào đó mỗi ông bố bà mẹ và các con lại gắn kết hơn với nhau với những hoạt động ý nghĩa. Hãy cùng quay về với thế giới tuổi thơ – nơi chứa đầy những kí ức ngọt ngào…
Ảnh: Pháp luật Plus.
Những đứa trẻ lớn lên từ nông thôn
Lang thang quay về ký ức tuổi thơ, chúng ta sẽ nhớ ngay tới câu thơ nổi tiếng trong bài thơ Quê Hương của nhà thơ Giang Nam:
“Ai bảo chăn trâu là khổ?
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao…”
Quả thật, tuổi thơ chăn bò, chăn trâu một thời của đám trẻ dưới quê dẫu có lấm lem bùn đất, nhưng rất đỗi ngọt ngào! Mà có khi kể ra thì đám trẻ bây giờ như con chúng ta cảm thấy ghen tị ấy chứ.
Ảnh: Tuổi thơ.
Tuổi thơ của những đứa trẻ nông thôn là những ngày cùng nhau đi thả trâu, thả bò dọc bờ sông, triền núi hun hút gió. Mấy đứa sẽ đi tìm cỏ gà để chọi với nhau, hay hò hét bắt cào cào, châu chấu, bắt dế, thả diều, trốn tìm vui và náo nhiệt đủ cả. Có hôm cả đám còn đem theo khoai lang, khoai mì hì hục nhóm lửa nướng, mặt mũi đứa nào cũng lấm lem khoai chưa kịp chín đều đã vội tranh nhau ăn ngon lành… Rồi những chiều cùng nhau đi tắm mưa vui không thể quên nổi.
Có lúc gặp chùm chày, dủ dẻ chín mọng còn hơi sương, bạn có vân vê từng chút một, hít hà cái mùi hương ấy không? Còn nhớ, có đứa trong nhóm bị ong đốt lúc đi tìm trái cây rừng, sưng cả mặt mũi bị đám bạn chọc quê mấy ngày liền.
Ảnh: Emdep.Ảnh: Pinterest.
Đâu chỉ có vậy, những ký ức tuổi thơ ấy còn là những buổi trưa hè đu đưa bên cánh võng, tùy hứng gân cổ hát những câu học lỏm được khi ngồi nghe ké radio của ông bà: "Nắng hạ đi mây trôi lang thang cho hạ buồn coi khói đốt đồng…", mắt ngắm nghiền và viển vông mơ một ngày sẽ trở thành ca sĩ.
Ảnh: Tuổi thơ.Ảnh: Afamily.
Cái trò giả làm đám cưới của tụi trẻ thời xưa sao bây giờ nhớ lại mà thấy đáng yêu và trong sáng đến thế. Chẳng cần phải mâm cao cỗ đầy, nhưng nhất định cô dâu phải thật lộng lẫy với đủ các loại hoa cỏ gắn vô tội vạ từ đầu đến chân.
Ảnh: Danviet.
Nhưng có lẽ nhớ nhất trong ký ức của những đứa trẻ đã xa quê lâu ngày lại là khoảng thời gian của những đêm tối mất điện, mẹ trải chiếu ra giữa sân. Mấy chị em trong nhà nằm ngắm bầu trời đêm hè thì chi chít như những đốm sao. Để rồi ai cũng lắng tai nghe tiếng dế kêu ri ri, tiếng lá tre khua xào xạc. Gió thổi mát rượi và đám trẻ cứ thế ngủ khi nào không biết.
Ảnh: Studio Ghilbi.
Vì nghỉ hè không cần phải học bài nên buổi tối mỗi chúng ta được đi coi phim thoải mái. Ăn cơm xong, mẹ luộc một nồi khoai làm quà. Đứa nào đứa nấy lóc cóc bưng rổ khoai sang nhà nào có ti vi, say sưa với những hình ảnh sống động. Khuya về, chẳng cần bật đèn pin thì bọn trẻ con ngày ấy cũng nhớ hết đoạn đường nào có mô đất nhô cao, đoạn nào lõm ổ gà. Khi xa quê rồi, cái mùi bùn đất, rơm rạ hay mùi ngai ngái của khói bếp chiều mưa cứ vương vương mãi.
Ảnh: Afamily.
Còn với những đứa trẻ lớn lên ở thành phố?
Nếu nói những đứa trẻ thành phố thiệt thòi thì cũng không hẳn, mà chỉ là trải nghiệm khác hơn mà thôi. Những ngày hè của tuổi thơ ấy, đứa nào đứa nấy khi được nghỉ là lại mừng thầm vì được tạm rời xa sách vở, bàn ghế, được ngủ nướng nhiều hơn một chút. Mỗi buổi sáng của những ngày thơ bé, chúng ta lại nằm dài trên giường và chờ đợi mẹ đi chợ về, đem theo những món quà vặt tuổi thơ quý giá cho những đứa con nghịch ngợm.
Tuổi thơ của bạn hay bất kể những ai sống ở thành phố đều gắn liền với những câu chuyện cổ tích, gắn liền với ông già Noel và với những phép màu kì diệu của cuộc sống. Ngày bé mỗi người vẫn thường tin răm rắp vào ông Bụt như trong câu chuyện Tấm Cám, tin ông già Noel sẽ đến tặng quà khi ta đang ngủ, tin tưởng vào phép màu.
Tuổi thơ của những đứa trẻ thành phố còn đắm mình trong những tiếng rao. “Ai bánh giò không?”, “Kẹo kéo đây!”, “Cà rem nào?” là những tiếng rao thân thương thay cho các hàng quán với những món ăn đắt tiền như bây giờ. Chợt nhớ, chỉ cần chút ít thôi cũng đủ để bạn hay tôi mua được hai que kem, một cho bản thân và một cho em gái. Nhưng bây giờ, "cái chút ít" ấy còn không đủ giá trị để mua được tuổi thơ nữa. Hay việc mỗi đứa lại ghen tị với bạn bè vì không được mua quần áo mới lại đẹp như thế.
Trở về với hiện tại - những kỷ niệm mang chúng ta gần nhau hơn
Ảnh: Rủ nhau cắm trại.
Đừng vội buồn khi chúng ta không còn là những đứa trẻ với những đôi chân thích đi không ngừng, đừng vội buồn khi ký ức cũng đã rời xa. Trong cuộc sống hiện đại ngày nay, bạn hoàn toàn có thể tạo ra trải nghiệm riêng trong chính ngôi nhà của mình, hay sự gắn kết giữa các thành viên trong gia đình với nhau. Hãy thử camping và "chill" tại sân thượng, phòng khách một lần đi. Đảm bảo bạn sẽ nghiện lắm đấy.
Ảnh: Nông Đức Mạnh. Ảnh: Nông Đức Mạnh. Ảnh: Nguyễn Tùng Việt. Ảnh: Đức Lee.
Tuổi thơ là vùng đất thần tiên mà ai trên đời cũng từng du hành qua đó. Chỉ đáng tiếc vùng trời tuổi thơ ấy chỉ có lối đi một chiều, người ta chỉ có thể hoài niệm, nhớ thương chứ chẳng thể quay về một lần nào. Mong đại dịch chóng qua đi, mọi thứ yên bình trở lại thì nhất định chúng ta phải đi hết cho kỳ được những điểm đến lý tưởng, đẹp nhất trên đời của quê hương Việt Nam.